...blog này để dành cho một ngày nào đó các con có thể đọc và hiểu về cuộc sống của một người mẹ di dân sống, thở, suy nghĩ,làm việc, yêu thương, giận hờn, buồn bực, hạnh phúc...ra sao trên một mảnh đất không phải là quê hương mình!
2015/02/20
Tết 2015.
Về cơ bản tết năm nào cũng giống năm nào, cũng từng ấy việc, từng ấy món, chỉ có người là già đi và cảm xúc thì không biết đâu mà lường.
Nhiều khi cũng thóang nghĩ, hay là năm nay mình thử không làm gì cả, nhưng rồi cũng chưa năm nào làm được. Con người nếu muốn thay đổi mới tự thay đổi. Người khác cố hích vào mình cũng chẳng xê dịch được bao nhiêu, đặc biệt là những thói quen, nhưng nếp nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức.
Nhớ những tết đầu tiên xa nhà lúc mình 19, 20 tuổi, một thân một mình, tết đến cũng nấu gần đủ những món mẹ thường nấu những ngày tết, nấu xong bày la liệt, ngồi ngắm, mường tượng đến bố mẹ, đến hai em, và khóc như điên. Khóc mệt một hồi thì trùm trăn ngủ. Tỉnh dậy, đói mềm người, ăn mỗi món một gắp. Tết một mình thấy đời vô vị.
Sau này có gia đình, chẳng ai ép uổng, nhưng cứ khao khát thể hiện tất cả những khung cảnh, những mùi hương, những món ăn, những âu yếm dịu dàng mà mình từng có để các con có thể phần nào cảm nhận được. Cũng chẳng biết thế có đúng không? chỉ biết phải làm được dù mệt nhoài, dù lủi thủi một mình cũng phải làm cho từng hết, cho từng hòan hảo nhất có thể mới cảm thấy lòng thảnh thơi.
Tết không trùng vào ngày nghỉ cuối tuần, nên mình bảo con trai không cần phải về, nhưng chàng cãi ngay là phải về.
Phải về chỉ để tắm chiều cuối năm nồi nước lá chanh, vỏ bưởi, củ sả, hạt mùi già mẹ nấu.
Phải về để bóc cái bánh chưng bố gói, vớt ra khỏi nồi vẫn còn nóng hổi, thành kính đặt lên mâm cơm cúng tất niên.
Phải về để háo hức đón lấy phong bao mẹ mừng tuổi, rồi chí chóe hỏi nhau anh nhiều không? em nhiều không? rồi ríc ríc như hai con chuột.
Phải về để đứng dưới cành anh đào nở ra trắng muốt, cả nhà ôm nhau chỉ trỏ bông này bé, bông này to.
Tết ngắn ngủi, nở ra âm thầm trong lòng những đứa con xa xứ...nhưng mãnh liệt bền lâu.
Con hỏi vì sao phải thắp hương? mình bảo những sợi khói mỏng mảnh nối kết chúng ta với quá khứ, với tổ tiên. Nó không hiện thực nhưng tồn tại. Nó thuộc về đời sống tâm linh. Nó mách bảo chúng ta thuộc về đâu và chúng ta hướng tới điều gì? Nó khiến chúng ta không đơn độc và bớt đi nhiều nhọc nhằn.
...
Sáng mồng một mắt nhắm mắt mở chồng đã hua hua một cái phong bì từ Berlin được gửi tới. Món quà này gồm 4 phong bao lì xì hạt giống mướp đắng, mướp hương, bầu , bí của em M, một bạn blog của mình từ hồi còn Multiply. Tự nhiên thấy ngộp cả thở vì vui và hạnh phúc♥. Cám ơn món quà đáng yêu của em!
Mai là mồng 3 Tết, có lẽ mình sẽ thảnh thơi hơn, sẽ pha trà, ăn chè kho và đọc báo xuân, sách của chị Bầu bí gửi từ Đà nẵng sang cho mình. Mình phải để dành để thật thư thả mới đọc. Em cám ơn món quà quí giá của chị!
Lại một mùa xuân đến và đi...
Mặt mình tròn vo vì bánh chưng :-)))
Sấu chua.
Přihlásit se k odběru:
Komentáře k příspěvku (Atom)
Žádné komentáře:
Okomentovat