Đứng uống trà trong bếp, có người lượn qua lượn lại hai lần rồi áp lại quệt nhẹ tay vào mông à quên vào cái quần vàng.
Người bảo chưa bao giờ thấy em mặc quần màu này nhỉ.
Được lời như cởi tấm lòng, mình giới thiệu luôn: vâng, cuần cạp chun, có kèm giải rút, dễ cởi, dễ tuột, dễ chịu... định nói thêm một cơ số dễ nữa nhưng thôi.
Người dướn cặp lông mày lên gật gù, điệu bộ này trong ngôn ngữ cơ thể nó chả nói lên điều gì sất, ít ra là với mình trong thời điểm đó.
Người kết luận một cách nhanh gọn, nói chung mặc gì cứ dễ c. h.ị. u như không mặc gì là được.
Mình gật gù khoác cái túi vải tung tẩy lao ra đường trong ánh nắng ban mai rực rỡ. Số phận cái quần vàng có còn tiếp tục được sủng ái hay không bố ai mà biết được, vì khi cơn hâm qua mau, có khi nó chỉ còn được mặc mỗi khi đi bón cớt cho hoa hồng 😂
Žádné komentáře:
Okomentovat