Trời cứ mưa mãi, mưa mãi, chưa chịu dứt.
Hoa hồng nở trong mưa ướt sũng, vẫn không giấu đi nổi vẻ đẹp mong manh diễm lệ.
Chắc là chẳng lâu nữa sẽ lại được cắm những bình hoa hồng trắng muốt mong manh thoảng mùi dịu nhẹ.
Tối qua ngài chạy lên tắm trước, mình cứ nấn ná ngồi lại bên khóm mẫu đơn thơm ngát.
Tạnh mưa, trăng ló ra trong vắt.
Mùi thơm, màu trăng hòa vào nhau bàng bạc liêu trai mộng mị.
Khoảnh khắc hoa trăng vấn vít ấy chắc chỉ có một vài đêm hiếm hoi trong một năm thôi.
Trăng vẫn đó, nhưng hoa có thể nở rồi hoặc chưa.
Hoa vẫn đó, nhưng trăng có thể tàn khuyết.
Thế là cứ ngồi yên đó cho hương hoa và trăng giăng mắc vào hồn.
Lòng tan ra nhẹ bẫng.
Con mèo tam thể vẫn nghênh ngang đi lại từ khu vườn này sang khu vườn khác. Cả một dãy vườn liền kề, chẳng biết nó dừng lại ở đâu lâu nhất? Thích chỗ nào nhất?
Nhiều hôm từ trên cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống vườn, mình thấy nó leo trèo, phóng từ dưới đất lên hàng rào, rồi từ hàng rào nhà bà hàng xóm phóng ra phố mất dạng.
Tuần này mưa nhiều, có hôm mình pha trà nóng mang ra vườn uống ngồi nhìn mưa, thấy nó cuộn tròn ngủ gà ngủ gật trên cái đệm của mình như đúng rồi. Láo ghê.
Mình chẳng hiểu nó nghĩ gì? cứ khi nào mình ra bếp ngoài vườn là thấy nó quẩn quanh ở đó.
Nhiều khi thấy một khoảng tròn vo ướt sũng, chắc là nó lang thang trong mưa rồi về đúng cái chỗ mình hay ngồi uống trà, hạ cố ngồi đúng cái chỗ mình hay ngồi.
Hình như nó cũng từng có một gia đình thì phải? Nhưng bây giờ thì chắc chắn không. Những lúc mình nhẫn nại gọi nó, nó cũng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt mình, rồi từ từ tiến về phía mình, nhưng vô cùng thận trọng. Nhưng nó chưa bao giờ hết thận trọng. Vì thế khi ở khoảng cách thật gần, thật gần, gần như sắp chạm vào nhau...nó lại ngao lên một tiếng rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi lững thững.
Dù có gọi thế nào nó cũng không thiết tha nữa.
Lòng nó chắc đã từng rất đau vì bị bỏ rơi? Hoặc có thể đời sống hoang dại tự do đã quá hấp dẫn nó, nó chẳng còn muốn quay về để ai đó vuốt ve, cho ăn, tắm gội, và dĩ nhiên là sở hữu nó trong ấm êm nhung lụa.
Tự nhiên bây giờ mỗi ngày không nhìn thấy nó, mình lại tự hỏi nó đang ở đâu?
Mình nghĩ là nếu mình tha thiết với nó thêm một chút, mọi sự chắc sẽ khác đi. Nhưng. Lại nhưng. Mình đã không quyết định tha thiết. Mình đã không quyết định gắn bó hơn với nó. Mình vừa muốn nó. Mình lại vừa không muốn để tình cảm của mình với nó đi xa thêm.
Mình muốn có tình thân với nó nhưng mình lại sợ giàng buộc, sợ trách nhiệm, sợ nhung nhớ, sợ sự gắn kết mỗi ngày sâu đậm thêm.
Mình trở nên tỉnh táo và đầy lí trí khi đứng trước những mối quan hệ kiểu này với con tam thể hoang dại.
Và thế là mỗi lần mình thấy nó nằm ườn lên đúng cái chỗ mình hay ngồi, thì lòng mình lại mềm nhũn ra.
Để xua đi đống cảm xúc loằng ngoằng rối rắm, mình thường lắc đầu mà nói với nó bằng tiếng Việt Nam: hãy đi chỗ khác đi. Đừng dừng lại ở đây quá lâu. Mỗi ngày thoáng thấy bóng hình nhau là đủ rồi, nghe chưa.
Nó dường như hiểu, và thường những lúc như thế nó đứng trân trân nhìn mình một hồi rồi mới lặng lẽ rời đi.
Chúng ta tự do trong cảm xúc. Như thế tốt hơn cho cả hai.
Đừng thuộc về nhau.
Mày cứ bắt chuột, đuổi chim đi, thức ăn của tao một là cơm trộn nước rau muống sào tỏi, hai là mì luộc rắc pho mai, ba là cơm trộn thịt kho trứng, bốn là phở bò, năm là cơm rưới nước cá kho, sáu là, bảy là...cho đến một ngày có thể chỉ là hộp thịt đầy chất bảo quản, có thời hạn là 36 tháng.
Vậy thì sao?
Hãy để mọi thứ nguyên si như lúc ban đầu đi.
Cái giá của tự do là cô đơn.
Cái giá của giàng buộc là những khắc khoải không có bến đậu.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat