Hôm nọ sau 3 tháng chủ yếu mặc quần áo thể thao thoải mái dễ chịu tự do, ít đi lung tung lang tang, quanh quẩn từ trên nhà xuống vườn rồi chui vào chăn đi ngủ, và trog lúc đợi ngài đi làm mấy việc, mình đưa chân vào một cái cửa hàng, chẳng hề có ý định hứng thú mua gì thế mà buồn tay nhặt ngay một cái váy nilen có hình lá cây nhỏ xinh xinh, một cái áo vải thô thêu hoa hồng xanh, và...khó nói quá...ngại quá đi...hay chả nói nhỉ? giời ơi...một cái quần màu VÀNG.
Chần đời, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, áo vàng thì thỉnh thoảng năm thì mười họa có một chiếc, chứ quần màu vàng thật sự thử thì có thể, nhưng thử xong, soi gương toàn cười rũ, cởi phắt ra, chứ chưa mua bao giờ.
Thế mà hôm ý, nhìn thấy cái quần vàng, tự nhiên lóe lên đẹp quá, tươi tắn quá, vui vẻ quá. Chạy vào mặc thử, thử xong mua luôn, không nghĩ ngợi dẫu chỉ là trong một nốt nhạc.
Lúc ra xe ngài hỏi có mua được gì không, bảo có, nói xong tự nhiên im bặt, vì cái quần vàng nhét tịt ở đáy túi.
Quần về giặt sạch rồi, chất vải mềm mại, không rộng cũng không chật bó, vừa đủ ôm lấy người, cạp chun nhưng vẫn nổi phom quần âu, ống lửng, hợp và làm nổi nhiều kiểu giày khác nhau mà không bị phô.
Ưng bụng lắm mà tự nhiên cứ ngại ngùng mãi chưa muốn mặc đi đâu.
Một cái quần vàng? chẳng lẽ mình đã bước vào giai đoạn " lại gạo" rồi sao? Vớ vẩn. Chỉ là định kiến màu sắc.
Hoặc là trong giây phút lên cơn đồng bóng nên mới xuống tay với cái quần vàng chóe?
Sáng nay nghe mẹ con nhà Dồ ở Anh cuốc kháo nhao, có loại quần mặc vào ăn thoải mái mà lại gầy.
Chả nhẽ nó là cái cuần mào vàng này chăng?
Cứ tưởng càng già càng nền nã kín đáo, hóa ra không phải, bất ngờ về bản thân chính là sự thú vị không có điểm dừng của đời sống ngắn ngủi này.
Sao băng, sao chổi bay là là, bay bổng, rồi rớt hay vút đi đâu ý nhỉ?
Sáng mai quyết định mặc cái cuần vàng đi ra phố, mặc kệ thể nào cũng có người rớt con ngươi ra khỏi tròng mắt.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat