Stránky

2020/06/28

" Hòn đá rớt xuống cành mai"

Hồi tháng ba cả châu Âu chứ không cứ gì mỗi nước Séc lo sợ hạn hán tới mức hoang mang.
Nhiều trang trại đã bắt tay vào đào những cái hào nhỏ, để sẵn sàng tích trữ nước. 
Rồi mùa xuân trời vẫn đang lạnh, đùng cái ấm như mùa hè, cây cối ngơ ngác đâm chồi nảy lộc như đúng rồi. Đùng cái lạnh tê tái, đóng băng, chồi non nhũn ra tơi tả. Nông dân buồn than như ri.
Người ta phải phủ rơm, phủ vải lên cả cánh đồng dâu đất để bảo vệ dâu non. Người ta phải đốt rơm cho ấm để xua đi hơi lạnh, bảo vệ táo non, lê non, mận non vừa kết trái không bị đóng đá.
Nói chung con người rất chăm chỉ và cần mẫn, luôn nghĩ ra mọi thứ một cách uyển chuyển để đối phó, chống chọi với thời tiết một cách ngoạn mục nhất.
Nhìn những xe tải ùn ùn di chuyển khắp châu Âu chuyên chở rau củ quả tới các hang cùng ngõ hẻm, để bán trong các hệ thống siêu thị cứ nghĩ hoa củ rau quả trồng dễ như lật bàn tay, nhưng mà không phải thế đâu, để có một quả dâu chín mọng, một cái súp lơ căng mẩy, một cây rau xanh mướt, cũng hại não lắm chứ chả đùa đâu. Hết hạn, thì úng, không sâu thì rầy, nấm mốc, ruồi vàng, bọ nhảy, bọ cứng...
Mình nhờ có một mảnh vườn con con, mà thấu hiểu thêm rất nhiều lẽ. Mọi sự trên đời này nhìn thì ngon lành sẵn tấm sẵn miếng, nhưng đều ẩn chứa biết bao nhọc nhằn, chỉ là mỗi người có đủ từ tâm, đủ từng trải, đủ đắng cay, thất bại để nhận ra không thôi.
Trong vườn xuất hiện trở lại một em nhím tròn ủng. Mình đi đằng trước, em lạch bạch đi đằng sau, mình dừng lại nhìn em, em cũng chững lại ngó ngó mình, mình tiến, em cũng tiến, mình lùi em cũng lùi y như đùa, hai bên ngơ ngác trước tấm thân hình của nhau.
Mình đem thắc mắc với ngài là không hiểu con nhím này có phải là con nhím 10 năm trước không? Ngài tỉnh bơ bảo nó chứ ai, nhím nó sống cả ba mươi năm ý chứ.
Nghe đến số 30, chưa biết đúng sai gì là mình bật lại ngay. Mình bảo trừ người, rùa và voi là sống lâu. Chứ theo em biết chó sống chừng 17 -18 năm là già cóc đế đại vương, đi đứng run rẩy, mắt mờ, tai điếc, đái dầm ỉa đùn. Mèo sống chừng 12 - 13 năm. Nhím chắc chắn không thể sống nổi 30 năm đâu, anh toàn bịa.
Ngài cãi một hồi rồi bỏ đi. Tưởng đi đâu. Hóa ra vào cắm internet, hỏi anh ngu ngờ một hồi, chạy ra cười cười hối lỗi bảo, hì hì con nhím bạn em nó chỉ sống chừng 7 -8 năm thôi. Đấy. Thế cho nên con nhím bây giờ chỉ là con hoặc thậm chí cháu của con nhím ngày xưa, hồi mình mới về ở căn nhà này thôi.
Con nhím hai năm trước ở vườn rất hay bò quanh chân mình mỗi khi mình ngồi uống rượu muộn buổi đêm. Mình nhớ là nó có vẻ rất mê mùi rượu vang, thường hít hít cái mũi dài ngoẵng vào cái cốc mình để dưới đất một cách rất thèm thuồng.
Bẵng đi năm ngoái, mình không thấy nó.
Thế rồi bây giờ là một em nhím mũm mũm, lạch bạch đi lại tung tăng tự tại trong vườn. Con mèo tam thể giờ mỗi lần gặp con nhím là gào lên thảm thiết. Chả biết là để tranh giành địa phận, hay là muốn biến em nhím thành thức ăn?
Cứ mỗi lần nghe thấy tiếng con tam thể gào rú thất thanh là y rằng con nhím đang xuất hiện, bọn chim trong vườn sợ vãi cả lông :-D

Cả tháng nay ngày nào cũng nóng tưng bừng, chiều tối là mưa rào như Sài Gòn. Nỗi lo hạn hán cũng biến mất, giờ người ta bắt đầu lại lo lũ lụt ngập úng.
 Thời tiết vô cũng dễ chịu, cây cối lớn nhanh như thổi, bầu bí bắt đầu vươn tay quấn chặt leo lên giàn, nhìn vô cùng đáng yêu. Chả biết mùa thu có hái được quả bí nào không? hi hi

Mọi sự ăn ở làm việc giờ cứ như thiên về cái sự chơi.
Làm gì cũng chẳng quá quan trọng kết quả, chả biết như thế là xấu hay tốt, hay hay là dở? Là tiến về phía trước? dậm chân tại chỗ hay thụt lùi?
Chẳng biết nữa. Kệ mợ cái sự đời.
Sáng chủ nhật dậy nấu một nồi gulas thịt bò với ớt. Kho một nồi thịt với trứng cùng hạt mắc khén. Chần rau muống và một rổ giá đậu xanh rồi trộn với chanh tỏi ớt đường chua chua ngọt ngọt cay cay ăn cùng cơm và thịt kho.
Thằng con múc ra lọ mang đi cho cả con em không về.
Trước khi lên tàu, ông con khen hoa hồng trong vườn của bố mẹ đẹp quá, con có thể cắt tặng bạn gái không? Ông bố gí cái kéo vào tay mẹ, dứ dứ bảo cắt cắt.
Đấy, hoa hồng giai già trồng cho gái già ngắm, nhưng trai trai trẻ thì chăm chăm cắt tặng cho gái thiên hạ.
Đời kể cũng lắm khúc quanh, đúng không? :-D
Giờ rủ nhau đi hết, nhà vắng tanh, chỉ còn lại mình với khu vườn ngập nắng, ngồi gõ linh tinh, uống trà, có những buồn vui chỉ mình ta biết.
"Tự mình biết riêng mình
và ta biết riêng ta

Hòn đá lăn trên đồi
hòn đá rớt xuống cành mai
rụng cánh hoa mai vàng
chim chóc hót tiếng qua đời

Người ôm lấy muôn loài
nằm trong tiếng bi ai

Mệt quá thân ta này
tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
mệt quá thân ta này"
            Sấu chua.


Žádné komentáře:

Okomentovat