Stránky

2016/09/25

Làm khách khó gì.

9 giờ tối, trời đã tối đen như mực.
Trời tối như mực được một chốc thì thấy chuông nhà réo inh ỏi, réo man rợ, réo lạ lùng.
Mình thường gọi kiểu bấm chuông này là kiểu chuông vô hậu.
Những hồi chuông có hậu là hồi chuông chừng mực, nghe là thấy vui vì nhà sắp có khách. Tiếng chuông của sự háo hức đợi chờ mong mỏi.
Bấm chuông mà để người nghe bấn loạn, bực bội, hoảng sợ không hiểu có chuyện gì đang xảy ra? Cháy? Nổ?  Tai nạn? Việc không lành? Là cái kiểu bấm chuông vô hậu.
Ông chồng hớt hải chạy xuống lại chạy lên, bẩm chả hiểu có thằng điên nào cứ đứng trước cửa nhà mình ý em ạ. Chắc bọn vớ vẩn.
Ngồi chưa nóng đít, chuông lại rú lên tiếp, lần này man rợ gấp đôi.
Ông chồng lại huỳnh huỵch đi xuống, lên lại tâu chả hiểu có thằng cha nào mặc quần đùi cứ đứng chổng đít vào cửa nhà mình í em ạ.
Hồi chuông lần thứ ba được gí to, dài gấp ba lần trước, ông chồng ớ lên: Ông M quen anh.
 Anh M xuất hiện trong bộ dạng quần xà lỏn, áo phông mầu cháo lòng ở phòng khách nhà tôi.
Chồng tôi vội vàng lao đi lấy quần dài, ấm của mình cho anh í mượn. Xem ra anh í bị rét, vì đã đi phong phanh trong tiết trời buổi tối mùa thu 10°C với chiếc quần cộc mỏng te.
Anh í phân bua, là đang đặt nồi cơm ăn tối, thì có ai đó gọi cửa, anh í ra ngoài nói chuyện, gió sập cửa căn hộ mà anh í lại quên chìa khóa phía bên trong.
Vắt sạch óc, cả thành phố anh í chỉ còn quen mỗi chồng tôi, nên anh í đi bộ đến đây xin ngủ nhờ.
Mình nghe anh í kể là vừa đặt nồi cơm, thì hiểu là anh í chưa ăn tối, nên hỏi anh í có muốn ăn cơm? mì? bánh mì? hoặc ăn món gì không để mình làm.
Anh í khăng khăng từ chối, bảo không đói, không muốn ăn gì, anh ý làm nghề đầu bếp, ăn ở chỗ làm, về nhà đặt cơm chỉ là cứ đặt xem đêm có đói không thì ăn, chứ chưa chắc đã ăn, vợ anh í đi thăm con gái ở Đ.
Anh í bảo chỉ muốn uống bia.
Mình ở đây lâu, tính tình thẳng thắn, đơn giản, mình hỏi là hỏi thật lòng, muốn ăn gì mình cũng sẵn sàng nấu mời, chứ không có tính mời rơi mời rụng, hay mời hiểu lậy giời đừng ăn. Nhưng mình nhìn thái độ không tự nhiên của anh í cộng với quá hiểu phong cách khách khí giả tạo kiểu VN, nên mình vẫn kiên trì mời thêm anh í hai lần cho khỏi áy náy, vì mình sợ anh í đói. Nhưng anh í vẫn từ chối, nên mình không mời nữa.
Anh í ngồi uống bia như uống nước lã.
Chồng mình hỏi có muốn uống tiếp không, anh í gật liên tục.
Anh í uống đến chừng vại thứ năm, thì mồm méo méo, mình xin phép đi trải giường cho khách đi ngủ, để mình cũng còn đi ngủ.
Mình trải giường xong, lấy khăn tắm, bàn chải mới để trên giường cho anh í, mình thấy mắt anh í say lơ mơ, anh í nhìn mình như kiểu quân vương nhìn một nô tì trong ngàn lẻ một đêm. Khó chịu!
Anh í bảo chồng mình đi lấy thuốc lá cho anh í, rồi đòi ra bếp hút. Dĩ nhiên nhà mình không ai được phép hút thuốc trong căn bếp của mình cả. Anh í dĩ nhiên không ngoại lệ.
Chồng mình lục tục mở cửa vườn cho anh í đi hút thuốc. Chíu khọ!
                                           ....
Sáng, nhà mình dậy sớm, công việc bắt đầu cũng sớm.
Bọn mình đợi mãi đến 9g anh í vẫn chưa bình mình, nên hai vợ chồng đành ăn sáng trước. 
Anh í dậy, mình hỏi anh í có muốn ăn trứng không để mình rán, dao, thìa, đĩa, dĩa, bánh mì, bơ, mứt, salam, jojurt, chè, cà phê...tất cả đã sẵn sàng đợi anh í.
Mình nghĩ anh í đói cả đêm. Nhưng anh í bảo anh í không đói. Tính mình chu đáo quá nhiều khi thành hơi hấp, cứ áy náy sợ giai lạ đói, nên mời thêm một lần thứ hai cho yên tâm. Anh í bảo anh í hay ăn sáng vào lúc 2g chiều, ăn trưa vào lúc 5g chiều, và ăn tối vào lúc 10g đêm, mình nghe xong tắt điện luôn.
Vậy thôi mời anh í uống nước vại.
Mình rót nước, anh í quát trống không như quát con nhé: ít thôi.
Mình sợ quá đang rót đến nửa cốc thì ngưng bặt.
Anh í uống một ngụm, rồi bỏ đi, rồi đi luôn, không thấy cả 1lời từ biệt. 
Chăn gối anh í ngủ ở phòng khách được giữ nguyên hiện trường. 
Người ở đâu mà quí hóa quá thể!
                                            ....
Đàn ông lịch lãm bây giờ các người trốn hết ở đâu rồi? :-D
                                                                  Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat