Stránky

2020/01/02

Cậu trai nhỏ của tôi.

Đêm qua từ lúc chui vào chăn đi ngủ đã mỉm cười một mình trong chăn vì nhớ rất rõ bằng giờ này hai mươi sáu năm trước, mình cũng chui vào chăn thế này nhưng với một cái bụng to như cái trống, ọc à ọc ạch, xoay ngửa xoay nghiêng, rồi bất ngờ nửa đêm tỉnh giấc vì một cảm giác thốn, ấm, nóng, hồi hộp, thoáng cả một chút lo âu.
Có người làm bố lần đầu mà không dám chở vợ vào viện, phải nhờ bác H lái xe chở giúp, để ngồi cạnh mình cho chắn chắn.
Mẹ sinh con trong một đêm mùa đông rất lạnh, âm gần 20 °C.
Con sinh hơi thiếu ngày, nên bé nhỏ, nhẹ cân, nhưng rắn rỏi, tóc nhiều và đen nhánh. Đôi mắt con to tròn cũng đen nhánh với hàng lông mi và lông mài đẹp như vẽ và cũng đen nhánh nốt.
Đôi môi con rất xinh và đỏ tươi, khuôn mặt từ trong bụng mẹ chui ra dù nhỏ tẹo nhưng đã bầu bĩnh hiền hòa.
Chúng ta gặp nhau trong giây phút đó - choáng ngợp - yêu dấu và  mãi mãi in đậm trong đời sống của mẹ. Đến mức mỗi năm khi nhớ lại mẹ vẫn còn cảm thấy nó như mới xảy ra.

Lúc nhỏ, con không thích xa mẹ, chơi gì cũng thích gần mẹ, ngẩng lên nhìn thấy mẹ thì cúi xuống chơi tiếp, không thấy mẹ là lụi cụi mò đi tìm nhớn nhác. Đi chơi đâu xa, con cũng thích về ngủ ở nhà có mẹ.
Con ăn ngon tất cả các món mẹ nấu.
Con đi học thường về đúng giờ để chờ xem mẹ có cần gì không.
Con thích ngồi học với mẹ. Thích chơi cờ caro với mẹ, thua thì mím môi lại cho khỏi rơi nước mắt. 
Mẹ nhớ có lần mình học tiếng Việt Nam với nhau, mẹ bảo con đọc và kể lại cho mẹ nghe truyện " sự tích trăm trứng". Con ngồi đọc nghiền ngẫm rồi kể là: có một anh Lạc Long Quân yêu chị Âu Cơ, rồi họ đẻ ra một trăm quả trứng, nhưng không phải trứng gà đâu mẹ ơi... mẹ cười muốn chết, và mẹ sẽ còn mỉm cười mãi mỗi khi nhớ lại chuyện này.
Bây giờ chúng ta đã có thể nói với nhau mọi chuyện bằng tiếng Mẹ Đẻ, viết cho nhau những đoạn tin nhắn bằng chữ Mẹ Đẻ.

Năm nay sau hai mươi sáu năm, sinh nhật con, lần đầu tiên con không còn ở cạnh mẹ trong ngày sinh nhật nữa.
Con đã học xong, đã đi làm, có một công việc như ý, có một căn hộ để sắp xếp theo ý mình, có tình yêu để chia sẻ những buồn vui, có vài cây đàn để ngồi đánh say sưa, có những dự định cho sự nghiệp, có những người bạn cứ đến ngày 25/12 hàng năm là lục tục gọi nhau í ới để ngồi tán phét với nhau cả đêm. 
Con có những buổi chiều xách túi đi chợ để tự nấu cho mình những món ăn ngon...khiến cho mẹ nhớ đến những ngày con học thổi cơm lần đầu, con đong gạo, đo nước bằng đốt ngón tay nhỏ xíu.
Mẹ nhớ giọt nước mắt thất vọng đắng cay của cậu trai yêu lần đầu mà không được đáp lại.
Mẹ nhớ ngày con thi đỗ vào trường đại học.
Mẹ nhớ những ngày con đi học ở nước ngoài, ngày nào nấu cơm cũng bật skype để nấu với mẹ.
Mẹ nhớ chiếc xe đạp bé tí ba bánh mầu vàng, con loay hoay đạp cho nó lăn bánh đi...
Và ngày hôm nay con tròn 26 tuổi, con đã đi được những đoạn đường rất dài, vững chãi và đẹp! Mẹ luôn tự hào và ấm lòng mỗi khi nghĩ về con. Cậu trai bé bỏng của mẹ ạ.

                                                         Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat