Stránky

2020/01/07

Một ngày mùa đông.

Một mùa đông tuyết bay mù trời trắng xóa bồng bềnh hình như cứ mỗi năm lại một hiếm hoi xa vắng dần.
Thỉnh thoảng có một ngày tuyết rơi thì thấy lòng xốn xang, nhưng nỗi niềm xốn xang chẳng được bao lâu, vì tuyết cứ rơi một lúc là tan sạch.
Không còn những lớp tuyết trắng xốp dầy ứ lên trên sân nhà.
Không còn những hàng cây trắng xóa lung linh trong công viên thành phố.
Không còn những buổi đêm bầu trời hồng rực, tuyết bay lơ lửng từng bông to xụ, nắm tay nhau đi dưới bầu trời tĩnh lặng, hồ hởi in những dấu giầy của chính mình lên mặt tuyết tinh khôi.
Chỉ còn những nỗi nhớ về mùa đông là trở qua trở lại. 
Mùa màng đã mang những sắc màu khác, những nỗi niềm khác. Cứ như là rồi cũng có ngày ta trở nên thương nhớ cả mùa đông ở ngay chính trong mùa đông.

                                             .....
Tháng 1 đang ở vào những ngày đáng ra lạnh lắm, nhưng chờ mãi vẫn không lạnh.
Cách đây chưa quá lâu vẫn từng ước giá như mùa đông bớt dài, bớt lạnh thì hạnh phúc hơn, nhưng giờ chợt nhận ra, người ta thường chỉ hay ước những thứ mình thiếu thốn.
Những mùa đông không có tuyết, khiến cho mặt đất không tích đủ nước để nuôi nấng cây cối trong vườn
Những giấc ngủ mùa đông không còn đủ dài cho cây cối nghỉ ngơi, chúng bị đánh thức và trở nên bỡ ngỡ như đứa trẻ non nớt bị vứt vào đời.
Những loại sâu bọ trở nên lạ lẫm, gớm ghiếc, dai dẳng và hung hăng.
Một điều gì đó trở nên bất thường nếu như mùa đông không đủ lạnh, không đủ cho vạn vật cùng cây cối tàn úa, chết đi để rồi được tái sinh trong những hình hài mới, những tinh thần mới ? !!!

                                           ......
 Sáng dậy ăn sáng, tập tành một lúc thì bật camera vừa nói chuyện với bố mẹ vừa nấu ăn.
Lọc một con gà, bộ xương đem đi nấu với ngô, đậu, hành và cần tây làm soup.
Thịt gà đem kho với măng nứa, trước khi bắc ra thả hành thái khúc xanh biếc, đem ăn cùng cơm nóng.
Kho thêm một nồi cá nục với cà chua, măng, ớt, để ăn thêm nếu có bữa không thích ăn thịt gà.
Vài ngày mới vào bếp nấu ăn một lần, vì nhà chỉ có hai người. Lâu rồi cũng không còn thích ra ngoài ăn quán.
Mùa đông lại càng lười biếng, chỉ thích quanh quẩn trong nhà.
Muốn nấu những bữa ăn nóng sốt, đúng giờ, ngon miệng, có chọn lọc như một cách chiều chuộng yêu quí bản thân và người sống cùng.
Cũng đã dần bước vào những tháng ngày mà cảm nhận rõ mỗi ngày sống đều đáng được nâng niu, đều không được phép hoang phí cảm xúc cho những điều không xứng đáng.
Những lúc nấu ăn đều yên lắng đắm chìm vào từng thứ nguyên liệu, cắt, rửa, thái, nấu theo những trình tự đã được sắp xếp một cách dễ chịu nhất để làm sao mọi thứ nhịp nhàng, nhẹ nhõm như một trò chơi cho chính mình. Để mỗi món ăn như một món quà dành tặng cho chính ta.

                                      ......
Vừa hết tết tây, thì lại sắp có tết ta ngấp nghé. Có người bần thần bấm đốt ngót tay, rồi ra vườn chặt cành đào, cành mận, đem vào nhà ủ hoa chơi tết, khiến lòng mình lại thấy bâng khuâng.
Ai sợ tết, chắc là họ có lí do của họ, nhưng mình không sợ tết, không chán tết.  
Tết của người viễn xứ vẫng mang trong tim những bóng dáng xưa, những thương nhớ xưa, những hoài niệm chưa bao giờ chịu Cũ.

Hôm nọ nghe hai anh em chúng nó tính tính toán toán, ngày nào Tết ta, để còn rủ nhau cùng về. Con em bảo sắp được ăn bánh chưng rồi, thằng anh lại bảo anh thích ăn canh măng mẹ nấu và được mừng tuổi, con em cười phá lên rồi hất hàm hỏi thằng anh : anh còn muốn làm trẻ con đến bao giờ nữa? Ê năm nay anh đi làm có tiền lương rồi bắt đầu phải mừng tuổi mẹ mới đúng nhé. 
 Thì ra mùi Tết, hương Tết, quang cảnh Tết, không khí Tết đã tạo ra một " quầng sáng" sưởi ấm những trái tim Việt non trẻ của mẹ, ở trong "vầng áng sáng" riêng biệt không bị pha trộn ấy các con nhận ra mình có một cái Tết cho nhau, có nhau, thi vị và mong chờ để được thưởng ngoạn nó, tận hưởng nó với tất cả đầm ấm và yêu thương.
                                             Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat