Hậu Tết, mặt tăng lên mấy inch, môi má căng mịn những nếp với đậu, chụp cái ảnh chiều ba mươi, sáng mồng ngồi xem mà ăn năn hối hận không cứu nổi. Đành tặc lưỡi, thôi thì năm có một lần Tết chứ mấy.
Trưa tất niên cún đeo một balo quần áo bẩn về nhà ăn Tết với bố mẹ. Sau ba tuần thi cử liên miên, cún trèo lên giường đổ gục vào cái chăn oánh một giấc tới gần sang canh( tính theo giờ Việt Nam). Mẹ đun nồi nước hạt mùi già, lá chanh, vỏ bưởi, củ sả xông nhà tất niên, gọi cún dậy đi tắm tất niên kẻo cả năm lại phải ngủ với tắm thì mệt. Cún bật dậy tắm táp, lau cái bếp giúp mẹ xong thì còn 20 phút nữa là giao thừa.
Anh cún xin được nghỉ sớm nửa ngày nên lao vào nhà như cơn gió, chuyến tàu đúng giờ nên cũng kịp tắm tất niên tinh tươm kiểu siêu tốc.
Bữa cơm tất niên sau ba bẩy hăm mốt lần tự hứa, mẹ vẫn không thay đổi là bao nhiêu. Phải công nhận kí ức như một nét mực đậm, không dễ gì xóa nổi. Thế nên trên bàn vẫn cứ bánh chưng xanh, dưa hành, canh măng hầm chân giò, trên rải miến dong lẫn với nấm hương mộc nhĩ thái sợi, củ hành non chần xanh nõn nằm ơ hờ bên trên sánh với vài ngọn rau mùi xanh mướt. Giò thủ sào lăn, gà trống luộc, nem rán, rau củ sào tôm nõn, bát cơm gạo mới, đĩa bún nhỏ, bát nước chấm, rau sống, thôi thì tinh giản tới mức tối đa, chứ mà thêm đĩa xôi, bát mọc, bát bóng, nữa thì cạn lời.
Cún hỏi ai nghĩ ra nâm cỗ Việt nam hả mẹ? sao có món này mà không phải món kia? sao? sao? giăng giăng? Hỏi thì tự tìm câu trả lời nhé chứ làm cỗ xong mệt lắm :-D
Anh bảo bước chân vào nhà là thấy Mùi Tết thích lắm mẹ ạ.
Mẹ hỏi Mùi Tết nó thế nào?
Anh bảo Mùi Tết Thơm đặc biệt lắm. Không dễ tả. Nhưng hình như là mùi ấm, ẩm hơi nước, mùi lá dong gạo nếp, mùi hương trầm, mùi hạt mùi, mùi vỏ bưởi... tất cả hòa vào nhau thân thiết như mùi áo mẹ.
Tí nữa thì mẹ khóc nếu anh còn nói thêm.
Anh cún hít hà từng món một, chụp ảnh, rồi nhắm tịt mắt lại ăn chậm rãi từng miếng nhỏ, rên rỉ ngon quá, ngon lắm, ngon rất. Rồi lịch sự như tây cám ơn bố mẹ đã chuẩn bị bữa cơm vừa ngon, vừa đẹp vừa tốn quá nhiều công sức. Mà anh bận đi làm chỉ kịp về ăn mà không giúp được gì. Gớm mệt suýt đổ mà nghe cũng mát hết cả ruột gan, chả trách toàn hứa hươu hứa vượn mà không tinh giản cỗ Tết được là phải.
Ngày mồng một Tết trôi cái vèo.
Chiều mồng hai Tết hai anh em lại lục tục lôi nhao đi. Đứa đi học, đứa đi làm. Lễ mễ hào hứng múc dưa chua vào lọ, nhét bánh chưng, nem rán,giò thủ ...lặc lè vào balo.
Căn nhà trống vắng lại như cũ. Hoa mận hoa đào nở từng góc nhà nhưng lòng mẹ không còn đủ vui như hôm qua mồng một Tết có đủ các con.
Mẹ đi lướt qua phòng mỗi đứa, bật hết đèn lên cứ y như vẫn có người, bố hỏi mẹ làm gì mà bật hết cả đèn khắp nhà lên thế ?
Mẹ bảo bật đèn cho bớt trống trải, rồi có một hạt nước tròn vo ở mắt lăn xuống nghe đến độp một cái. Vớ vẩn hết sức.
Chẳng còn gì để chờ đợi nữa, thôi thì lại bắt đầu hóng hoa Tuyết nở. Không có tuyết loài hoa đội tuyết, nở trên tuyết tươi mới tinh khôi nên được đặt tên là hoa Tuyết chắc vẫn cứ có tên là Tuyết nhỉ?
Thế giới rồi chẳng còn như xưa.
Anh cũng khác.
Em cũng khác.
Niềm vui khác.
Nỗi buồn cũng khác.
Tất cả rồi sẽ khác.
Có lẽ chỉ còn lại cái Tên.
Gợi những miền xưa cũ.
Để ta tìm nhao trong những khát vọng mơ hồ.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat