Ngày chủ nhật, thành phố buồn tênh.
Nhiệt kế chỉ -3 °C.
Tuyết thỉnh thoảng rơi lộp bộp lên mái hiên rồi ngưng, rồi tan biến.
Ăn trưa xong mặc ấm ra vườn kê dọn lại vài chỗ.
Bỏ mấy thứ trang trí từ hồi Tết tây đi để chuyển sang bày kiểu Tết Ta.
Có người mới đóng cho một cái kệ gỗ từ đống gỗ vụn, nhìn yêu lắm, yêu cái kiểu mộc mạc, giản dị, vụng về, không chau chuốt.
Nhìn cái kệ chỉ mong tháng Một nhảy cóc phắt sang tháng Tư, để mình đứng nấu cơm rửa rau giữa khung trời trắng xóa hoa mận nở. Để nướng chiếc bánh Phục sinh ngồi uống trà giữa vườn đầy tiếng chim...
Loay hoay kê kê dọn dọn, moi moi quét quét quên cả lạnh.
Bỏ mấy cây thông đi, thay vào cành đào, đặt chỗ nào cũng thấy thiếu thiếu vắng vắng lạnh lẽo vì mùa đông không có nắng. Tự nhiên thèm đến điếng cả lòng mấy mảng màu của Quất, của Cúc, của Mai, của Đào.
Cũng mảnh sân này mà chỉ cần đặt vài chậu cúc thôi thì lòng hẳn vui lắm lắm.
Bắc bếp pha một ấm cà phê nóng bỏng ngồi uống giữa vườn lạnh. Lòng cứ lan man nhớ nọ sang nhớ kia.
Nghĩ thế nào rồi lôi cái ấm giỏ làm từ quả dừa khô, bộ ấm chén mua ở Bát Tràng ra tráng rửa sạch sẽ rồi bày lên cái bàn gỗ.
Bảo em bày mấy thứ này ra cho có khung cảnh gợi nhớ Việt Nam. Hôm tới này giao thừa xong, anh với em mặc ấm, ra vườn, pha ấm trà nóng ngồi uống với nhau cho lòng nó xoan.
Nói xong nghĩ bụng. Xoan vào mắt :-D :-D :-D
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat