Stránky

2020/01/20

Linh hồn của một vật Decor.

Ở nơi này mọi thứ không có gì gợi nhớ đến Tết.
Không khí.
Sắc màu.
Thanh âm.
Không gian.
...Tất cả phải tự làm "đầy" lên trong trí nhớ.
                                         ...
Trời lạnh. Khô. Có cả nắng. Thứ nắng mùa đông hiếm hoi, ngắn ngủi khiến cho lòng như bị đi lạc trong những mông lung không bến bờ.
Sau một ngày làm việc, lên nhà đáng lẽ tắm táp rồi xem phim hay đọc một cái gì đó thì lại pha một chậu nước ấm với chút tinh dầu chanh, với một cái khăn lau mới.
Lau tượng Phật trên ban thờ, lau dọn ban thờ, bát hương, bình hoa, khung ảnh thờ...
 Đêm càng về muộn, mọi thứ càng trở nên yên ắng. Cứ miên man làm, miên man nhớ. Nhớ một nơi mọi thứ đều lãng đãng toàn kỉ niệm.
Những cành mận đem cắm trong nhà bắt đầu hé ra những hạt gạo trắng lấm ta lấm tấm.
Cái cảm giác tinh tươm sạch sẽ dâng lên tí tách ở trong lòng.
Dòm khắp nhà xem có gì dính dáng tới Chuột, để đem ra trưng :-D

Mỗi ngày làm một hai việc khiến cho lòng mình Tết dần lên.

Hôm nay đang nghĩ xem ngày mai làm gì để tiễn cụ Táo. Vẫn chưa biết sẽ làm gì? nhưng biết chắc sẽ dành hẳn cả một buổi sáng để nấu một món gì thật đẹp mắt, thật thích.

Nhà sạch, bếp sạch, hoa đào, hoa mận, hoa táo, rí rách thầm thì rủ nhau khe khẽ cựa mình trong những đêm cuối năm bỗng trở thành một niềm riêng, thật riêng của những cái Tết xa xứ. 

Rồi thì thủng thẳng mỗi ngày sẽ muối thêm vại dưa. 
Rồi thì đi mua lá dong.
Rồi thì ngâm măng khô.
Rồi thì ngồi gói bánh chưng chỉ cốt để thơm nhà, để vớt bánh, để treo bánh lủng lẳng trong bếp.
Cuối năm sẽ có những ngày thật đẹp đẽ đó là những ngày mà trong bếp có một thứ đồ vật thật thơm thảo dẻo mềm đem tạ lễ với tổ tiên rồi được treo như một vật decor đầy linh hồn. Rồi bóc ra ăn được. Rồi trở thành một nỗi nhớ cứ trở đi trở lại trong tâm hồn những  người con máu đỏ da vàng.
                                                          Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat