Stránky

2014/10/08

CÔ HÀNG CHÁO TRAI.

Hà Nội cái thủa tôi mười ba mười bốn tuổi, áo còn ngắn, quần còn cộc, tôi nhớ cứ chiều tầm 3 - 4 giờ, là xuất hiện một gánh cháo trai to lễ mễ. Chị bán cháo trẻ măng, tóc đen, búi một búi to nặng trĩu sau gáy, vài nhánh tóc mai xoăn xoăn bện vào thái dương trắng xanh. Đôi môi chị cong đẹp như vẽ. Đôi mắt lá dăm sắc lẹm vừa xinh vừa đáo để.
Hai nồi cháo hai đầu quang gánh được quấn vải bao tải kím mít, ủ cho cháo luôn bốc  hơi nghi ngút. Thật là tài tình.
Trên đôi vai chị có chiếc ghế gỗ con con tự đóng cho chị ngồi, và cho cả khách ngồi, được giắt thật là khéo xung quanh nồi cháo.
Trên đôi vai chị có lọ tương ớt khô, có rổ hành răm, có thúng đựng đầy quẩy, có lọ tiêu xay, có bát, có thìa, có nước mắm, có cái xô đựng nước rửa bát... tất cả gọn xinh, được chị chất lên đôi vai mảnh dẻ, đủ cho một cuộc mưu sinh.
 Những ngày đầu xuất hiện, chị còn rao"  Ai cháo trai!"
Sau rồi cứ giờ ấy, ai thích ăn thì ngó ra phố, thấy chị chỗ nào thì sà xuống ăn, thích mua về nhà thì vác bát ra mua.
Chị vui mồm, cũng hay chuyện, tôi thì trẻ con chỉ nghe chị kể, chứ chẳng có chuyện gì mà góp.
Bẵng đi một thời gian, chị kể chị mới lấy chồng, nụ cười lỏn là lỏn lẻn.
Bẵng đi một thời gian, bụng chị lùm lùm sau vạt áo. Gánh cháo của chị vẫn đông.
Bẵng đi một thời gian bụng chị to kềnh càng vượt cả khuôn mặt xanh xao. Gánh cháo của chị vẫn đầy, mà hình như còn đầy hơn. Chị bán muộn hơn đến sẩm tối mới về.
Lúc còn thanh tân gánh cháo của chị bán nhóang cái là hết, hết là chị cũng gánh về đâu đó ngoài ngoại ô.
Có lần buột miệng chị kể chị khổ lắm! Rồi thở dài đánh sượt một cái, mắt nhìn ầng ậc nước.
Tôi vẫn chưa biết nói với chị một lời cảm thông, nhưng manh nha tôi hiểu những nỗi khổ rất " đàn bà" của chị.

                                          ...
Trước lúc đi xa, những buổi chiều tôi hay ăn cháo của chị nhiều hơn.
Tôi ghi vào tâm trí của mình hình ảnh chị hàng cháo trai trên con phố nhỏ thân thương, êm đềm.
Những buổi chiều mùa đông giá lạnh xa xứ, tôi thường mơ về bát cháo trai nóng hổi được quấy bằng thứ bột gạo dẻo quánh khéo ơi là khéo! Mịn ơi là mịn ! Những con trai thơm tho nằm lẩn trong đám bột đục mờ, lẫn với lá răm xanh xanh, ớt bột đo đỏ. Chiếc quẩy giòn tan được chị cắt cheo chéo rải thật nhẹ lên mặt bát cháo, lắc qua chút hạt tiêu xay thơm phức.
Những lúc như thế, tôi lại tự hỏi: Bây giờ không biết chị ấy còn bán cháo trai không?

                                           ....
4 năm sau, tôi trở về Hà Nội.
Một buổi chiều tôi nhận ra chị vẫn bán cháo trên con phố nhà tôi.

Tôi lặng lẽ đến ngồi ăn cháo. Vui mừng vì chị nhận ra tôi ngay. Chị hỏi tôi nhiều câu mà tôi không biết trả lời ra sao cho đúng.
Vài tuần rồi tôi lại đi.

                                          ...
8 năm sau tôi trở về Hà Nội.
Tôi nhận ra chị ngồi bán dứa trước cửa những khách sạn trên dãy phố nhà tôi.
Dứa chị bán cho người Việt thì 5000 - 7000ĐVN. Bán cho tây thì "Oăn Đôna" một quả.
Chị mời chào đon đả.
Những quả dứa nhiệt đới bé nhỏ, vàng ruộm, thơm phức mê hoặc, được đôi tay chị cắt gọn như một nhà ảo thuật. Tây đứng xem chị gọt dứa trầm trồ, mỉm cười khi nghe chị mời chào bằng thứ tiếng Anh nhặt nhạnh trên đường phố. Họ mua vì những trải nghiệm thú vị. Họ mua vì yêu cái nét hồn nhiên của chị.
Đôi khi họ bỏ đi vì chê quá đắt. Họ sống ở Hà Nội lâu rồi, họ biết giá của một quả dứa. Chị trề mồi ra bảo " Cái lũ tây mắm tôm" :-)))).
Tôi đứng lặng lẽ xem chị bán hàng, chị ngẩng lên, rồi ném con dao tọet xuống đống vỏ dứa, ối lên ngỡ ngàng: Ôi em về rồi à? ....

                                          ....
Có nhiều lần tôi trở về Hà Nội. 
Nhưng tôi không biết chị ở đâu?

                                            ...
25 năm sau, tôi trở về Hà Nội.
Tôi vẫn không thôi tự hỏi " Giờ chị ấy làm gì?"

Một buổi chiều nhá nhem, tôi lang thang trên một con phố bán đầy lụa. Tây nhiều như ta.
Tôi dừng lại bên một gánh hàng bán đầy rổ rá, thúng mủng mây tre. Tôi bâng quơ hỏi một cái rổ tre be bé. Thật ra tôi có nhiều loại rổ rá lắm, nhưng tính vớ vẩn quen rồi, nên tôi thích tôi lại mua.
Một giọng nói cao vút chua ngoa " 20 đô đấy, có tiền không mà hỏi?"
Tôi nhìn vào mặt người bán hàng để muốn biết cho rõ có phải giọng nói ấy vừa nói với tôi không?
Tôi thảng thốt nhận ra chị. Nhưng chị đã không còn nhận ra tôi.

Nếu biết là tôi vẫn hay nghĩ đến chị suốt bao nhiêu năm đi xa, liệu chị có nói với tôi những lời chao chát kia không?
Tôi định hỏi chị có còn nhận ra con bé hay ăn cháo trai của chị những ngày tóc chị còn xanh không? Nhưng tôi đã không hỏi.

Tôi nhìn theo dáng chị gánh gánh gồng gồng trên những con phố phồn hoa đông đúc, nơi người ta mua bán tính bằng Đôla. 
Chị ngồi đợi những người đàn bà khăn áo thơm nức bước ra từ những cửa kính sáng choang lộng lẫy. Họ mua vài cái rổ với giá trên trời rơi xuống rồi có thể chẳng bao giờ quay trở lại. Chị bán mua chụp giật và khinh thường những người đồng hương mà chị tự cho là họ không đủ tiền để mua những cái rổ chị bán.

                                            ...

Tôi chắc là vẫn còn tiếp tục nhớ đến chị.
Vì chị là một mảnh trong vô vàn những mảnh ghép kí ức của tôi.
Kí ức không bao giờ bỏ tôi đi!!!

                                                            Sấu chua.




1 komentář: