Stránky

2014/10/16

Lan man chuyện phố cũ.

Thỉnh thỏang trong những giấc mơ mình lại mơ mình đi nhặt quả xà cừ rơi trên phố Hàng Trống.
Quả xà cừ nhìn kĩ rất là đẹp. Một vẻ đẹp đan xen giữa mềm mại và thô cứng. Khi chưa nở quả xà cừ tròn lăn lông lốc, xù xì thế mà chỉ qua một vài cơn gió nào đấy cánh xà cừ nở bung ra như cánh hoa. Một cánh hoa thô mộc nhưng uyển chuyển, dịu mềm. 

Đôi khi những kỉ niệm nhỏ cứ lặp đi lặp lại trong một giấc mơ nào đó rất vô tình.
Nhớ một loài hoa là vì nhớ một con phố nhỏ! Nhớ một phần đời mình đã trôi qua ở đó, không bao giờ còn có thể quay trở lại được nữa♥
Hàng Trống là một con phố nhỏ, ngắn, ngắn đến mức nếu mải đi bộ, nghĩ một vài điều vẩn vơ, thì đã chợt đi sang một con phố khác.
Ngày mình còn bé, phố vẫn còn nhiều cây xà cừ, có một cây me ở gần nhà nhạc sĩ Hoàng Long và Hoàng Lân, và có thể hình như còn một cây me nữa nhưng mình không còn nhớ chính xác nó nằm ở đọan nào. Trước cửa nhà mình có một cây sấu. Mùa hè mùi lá sấu non nồng lên da diết. Hoa sấu trắng ngần rụng lấm tấm trên vỉa hè lát gạch gốm đỏ au. Gạch gốm ấy bây giờ người ta cậy lên cậy xuống đến mấy lần rồi, mỗi lần hứng lên người ta lại khóac cho con đường một màu áo mới, bất kể mầu áo có đẹp hay không!
Nếu bây giờ đi trên phố Hàng Trống thì sẽ liên tưởng sao không đặt tên là phố Hotel? 
Nhà nhà xây khách sạn,  người người xây khách sạn.
Nếu ngày xưa phố chỉ có những ngôi nhà thấp, mùa đông, gió mùa đông bắc thổi hun hút đẩy gió từ hồ Gươm lên. Con phố hiền lành ép mình trong gió đông như một cô gái mỏng manh, thì bây giờ những khách sạn cao sừng sừng, khêu gợi phô trương, dạn dĩ.
Những cây xà cừ cứ dần mòn bị bật rễ sau những cơn bão ầm ào đi qua Hà Nội.
Khi một cây xà cừ bị đổ vật xuống, dù mưa to gió lớn cỡ nào thì trẻ con người lớn không biết ở đâu ra rất nhiều, họ xúm lại, leo trèo lên cái cây kềnh càng nhưng đã tội nghiệp nằm trơ ra ngang đường bất động. Họ chặt, họ cưa, họ bổ, họ cấu xé cây xà cừ ra từng mảnh nhỏ ngấu nghiến. Mưa tạnh cũng là lúc cây xà cừ biến mất hòan tòan trên đường phố không để lại dấu vết. Đến cả cái hố có gốc cây cũng bị lấp đi một cách nhanh chóng. Và chẳng có ai trồng bất cứ một cây nào mới cả. Vài hôm sau thôi, thì cái bóng râm mát của xà cừ sẽ đi vào kỉ niệm. Kỉ niệm trống vắng hoang vu! 
Người ta để xe đạp xe máy, người ta ngồi bán hàng, người ta đem bếp than tổ ong ra nấu nướng có khi trên chính cái gốc cây đã nẩy nở, to lớn, xum xuê một thủa nào! Mà vô tình không biết cây có đời sống của cây, người có đời sống của người!
Mỗi lần đi xa về lại tha thẩn trên phố, đến những chỗ gốc cây cũ, cây còn cây mất...
Vẫn biết chẳng có gì mãi mãi. Cây cũng như người.
Nhưng vẫn không hình dung nổi nếu cái gốc xà cừ cổ thụ xù xì trước cửa đền Hàng Trống mà mất đi thì mình sẽ cảm thấy ra sao sau mỗi lần trở phố xưa?
Hồi bé hay chạy ra trước cửa đền xếp hàng mua quả bồ quân. Bây giờ chẳng còn ai bán quả bồ quân. Cái quả đẹp như viên hồng ngọc được xâu vào một cái que nhỏ.Thóang nhìn như một chuỗi tràng hạt của nhà chùa.
Bây giờ phố chẳng còn mấy cây to. Người ta trồng si trên phố. Gốc si xum xuê, kể ra cũng có bóng mát, nhưng nhìn những gốc si lạc lõng giữa phố đông cứ thấy sao sao, kì quặc mà không giải thích nổi?

Thèm và nhớ phố xưa êm đềm, những buổi chiều mùa đông rét mướt, nhà nhà người người trốn hết vào sau những cánh cửa. Những cánh cửa khép hờ trên phố, vô tình đi ngang, sẽ biết cả lọ hoa cúc nhà ai cắm điệu đà♥
Những buổi chiều nghe rõ cả tiếng gió thổi, chuông nhà thờ Lớn theo gió ngân vang thánh thót buổi lễ chiều♥
Con phố bây giờ ồn ào tấp nập, tiếng xe tiếng người chôn chặt tiếng chuông xưa!

Có nhiều đêm trở về nằm nghe, cố lọc tìm những âm thanh cũ, chỉ nghe thấy tiếng búa máy nện thình thình của nhà hàng xóm sắp xây  một cái khách sạn cao hơn, to hơn cái khách sạn nhà bên. Thảng thốt cứ nghĩ mình nằm ở một công trường xây dựng nào chứ không phải ở con phố mình đã lớn lên!

                                        ...
Hồi nhỏ thường hay trèo lên gác thượng xem bắn pháo hoa, quơ tay có khi với được cả một dải lụa buộc từ dây pháo hoa. Cái sân thượng ấy bây giờ được cho thuê. Người ta thuê làm quán " cà phê phố cổ". Người từ nơi khác đến lục tục trèo lên gác, xì xồ, trầm trầm bình phẩm.
Mỗi lần trở về vì nhớ cái khỏang sân thượng lồng lộng gió, lại phải trèo lên một cái cầu thang lộp cộp gỗ để giả vờ ngồi uống cà phê. Bốn bề gió đã được che chắn lại theo một phong cách thời thượng, mà thời thượng thì chóng vánh lụi tàn.
Mình ngồi tha thẩn, có lúc chỉ muốn giơ tay lên vách quán tìm lại giàn gấc, giàn thiên lí, giàn trầu quế ngày xưa ông nội trồng cho bà nội hái.
Nhìn quanh để tìm những mảnh trời xanh biếc, chỉ thấy những mảnh tường khách sạn cao vút xám trắng mê mải trùm lên những nỗi nhớ li ti!
Còn đâu !!!
Số phận những ngôi nhà, số phận những con phố, số phận những hàng cây.
                                        ....

Thỉnh thỏang trở về, vào những buổi chiều tà lại thích luồn lách qua những con phố nhỏ, không phải để ngắm, để xem Hà Nội thay da đổi thịt, mà để tìm những góc nhỏ dấu yêu, những góc nhỏ thầm thì những câu chuyện cũ♥

                                                                    Sấu chua.

1 komentář:

  1. Ky uc cua Sau dep tuyet voi ! Em van thuong hay tho than luc lai trong tiem thuc xua voi nhung con gio mua dong bac, manh san truong nho , nhung chiec xe dap coc cach cho nhung co sinh vien tuoi muoi tam, doi muoi rong ruoi tren nhung con pho hay la ngoi tan chuyen tren ghe da ben Bo ho Guom. ..
    Vuontuoitho

    OdpovědětVymazat