Mùa dịch, lại cách ly không có thời hạn, bọn con dăm lần bải lượt hỏi có về được không?
Chị mẹ ốm dặt dẹo cả tháng, tự chữa tự lành theo đơn thuốc on lai, thành thử chả biết ốm vô cớ hay có lí do, để chắc cú, chị cấm tiệt⛔ chả cho đứa nào về nhà.
Trước lễ một tuần mấy đứa con lại lân la bảo chúng con về. Mình lạnh lùng bảo cấm cửa!!! Bốp ! Bốp!
Thứ sáo cuối tuần, máu chảy rần rật mà chả biết chải đi đâu, nên anh bố chị mẹ cứ lôi nhao ra vườn chơi kéo cưa lừa xẻ, rồi ăn thạch, uống trà sữa cho ra cái vẻ hạnh phúc lặng thầm.
Video chat rung chuông bần bật, chát chuýt giờ như một lẽ sống, nên không phân biệt ngày đêm. Bật lên thấy hai anh em chúng nó đang đi chơi với nhau, hỏi hai đứa đang đi ăn gì với nhau à? Chúng nó nhăn nhở bảo chúng con đang ở cửa nhà, mẹ ra mở cửa cho con vào với.
Láo! Láo quá!
Hỏi sao về không báo?
Bảo báo thì không cho về.
Nên phải về úp sọt.
Láo! Láo quá!
Bảo về thế này không kịp đi chợ mua cái gì tươi sống đâu.
Thì bảo chúng con ăn gì cũng được. Trên kia toàn ăn rau quen rồi. Gớm, nghe mà thảm.
Lôi con gà cấp đông ra luộc, gan mề sào húng lìu, bắp cải bóp chua với rau húng mùa xuân, rắc muối vừng, đem ra dưới nắng ngồi ăn với nhau tấm tắc cơm gà luộc dã chiến mà giống cơm gà Hội an ra phết.
Ăn uống vốn chỉ là cái cớ cho người ta tìm thấy hơi ấm của một gia đình 🏠❤
Sấu Sau Chua
Žádné komentáře:
Okomentovat