Stránky

2020/08/22

Vô ảnh vô hình.

 Đêm đi ngủ trong tiết trời " nhiệt đới" ấm sực, sáng thức dậy trong thứ không khí nhẹ bẫng và mát lạnh. Bầu trời xám nhẹ, gió hình như cũng có màu xám?

 Lòng người nhẹ nhõm như một tấm khăn lụa bay trước gió.

Ra bếp đặt ấm nước pha trà, rồi bỏ đi rửa mặt.

Quay vào bếp thấy một cái chảo nhỏ còn vương dầu hình như vừa rán trứng.

Nhìn vào túi rác thì thấy vỏ trứng luộc.

Kể cũng hơi lạ.

Chắc hôm nay là một ngày đặc biệt, nên có người ăn sáng với trà hoa cúc, bánh mì phết kem đào của nhà làm được, một quả trứng rán rồi lại một quả trứng luộc nữa cơ.

Buổi trưa bảo hôm nay anh ăn sáng hoành tráng và điệu nghệ nhỉ.

- Ban đầu anh luộc trứng, mà không hiểu sao em bảo luộc 3 phút là lòng đào, ngâm thêm 2 phút là ngon. Anh luộc hẳn 5 phút, ngâm 5 phút bóc ra trứng vẫn sống nhăn, nên anh đành phải rán quả trứng luộc lên. Anh nghĩ buồn cười quá, đúng là luộc trứng cũng không xong.

Có người hỏi " ngài" là người như thế nào?

Mình bảo: ngài rất ok. Không có gì đáng để phàn nàn cả. Kể cả rán trứng luộc. Ok. :-D

Bao nhiêu năm ngài vẫn thế thôi.

Đơn giản. Thuần khiết. Vụng về bếp núc, tốt bụng, tốt tâm, tốt tính.

Còn mình chắc thay đổi nhiều lắm.

Mình của ngày hôm nay đã khác đi rất nhiều so với ngày hôm qua. Vì thế nếu có ai đó nói với mình câu chuyện cũ của mấy mươi năm bằng trái tim của ngày hôm nay, mình sẽ không còn cảm nhận được. Không phải vì nó cũ, mà vì mỗi một giây phút của cuộc đời chúng ta đều mới mẻ, sáng lạn ánh sáng và hơi thở của hiện tại.

Tại sao có nhiều người hay nhìn về quá khứ, nói về quá khứ bằng ánh mắt, lời nói tiếc nuối? Trong khi ở thời điểm mọi thứ xảy ra nó đã đúng hoàn toàn với lựa chọn của chính họ?

Những điều tốt đẹp nếu có sẽ vẫn còn nguyên ở đó. Chẳng mất đi đâu cả. Chỉ cần nhớ về những điều tốt đẹp. Tình yêu. Mặt trời. Thanh xuân hồn nhiên... Chẳng phải đã đủ để ta tiếp tục đi về phía trước hay sao?

Mặt trời vẫn chiếu sáng, tình yêu vẫn ấm áp, thì hồn nhiên vẫn dâng đầy nhựa sống ở trong tim.

Những bức ảnh đen trắng, ảnh màu, ảnh kĩ thuật số...

Mỗi ngày bây giờ người ta giơ điện thoại thông minh lên chụp không biết bao nhiêu bức ảnh. Ghi lại nhiều tâm trạng, hình ảnh của bản thân. Rồi khi điện thoại đầy ứ lặc lè, người ta " bắn" vội nó lên " trời" nhờ Photos Google+ giữ hộ. Thậm chí người ta chẳng bao giờ cần biết khuôn mặt mình được giữ lại trong biên độ nào của ánh sáng? Trong sự rung động nào của trái tim? đôi mắt? đôi tay?

Muốn đoán một người " sống" ra sao, người ta lên Fb, Instagram, Printerest, WhatsApp...tìm ảnh nhau để đoán mò.

Bức ảnh đẹp nhất chính là bức ảnh chúng ta ghi lại trong tim. 

Chúng ta " chụp" nhau ra sao nó cứ nguyên vẹn như thế.

                                                  .....

Bức ảnh của ngày hôm nay, chụp một khay bánh nướng với đào chín cây trong vườn nhà.

Bức ảnh có mùi thơm vô cùng ngào ngạt. Ánh sáng màu xám của nền trời đầy mây, hắt lên màu vàng đỏ của đào chín, để nó ánh lên một thứ ánh sáng màu vàng óng ngậy, ánh sáng của một khay bánh trong một ngày bình thường nhưng luôn tươi mới thơm tho.

Thời gian đã không bao giờ khoan nhượng với bất cứ ai.

Nên mỗi ngày ta đều đã vô tình khắc vào nhau những niềm khắc khoải đến vô cùng.

Vết khắc nào ứa lệ nhân gian?

Vết khắc nào là bức ảnh tráng lệ của cuộc đời ?

Vì thật ra đến và đi nào ai biết ai để lại cho ai những gì?

               Sấu chua.



Žádné komentáře:

Okomentovat