Xanh nhé, đỏ hồng nhé, khi đủ tròn trịa thì lấp ló nửa kín nửa hở nhé.
Chạm tay vào là tự nhiên muốn cắn nhé.
Trời mát, nhổ một ôm củ cải ngồi ngắm. Rau mùi ta gặp cả tuần mưa, xanh mơn mởn, cũng nhấc nhẹ lên một nắm, ngồi ngửi cho đã cái mũi nhớ mùi Việt.
Sáng vừa bước chân ra vườn gặp ngay cô hàng xóm chưa thấy người đã thấy tiếng.
Mà tiếng cô này mình không thấy êm mơ lắm, nên mình hay lảng. Chỉ chào hỏi nhau cho phải phép thôi.
Giọng nói con người công nhận bí hiểm lắm. Có người cất lời lên ai cũng muốn lắng tai nghe. Có người mở mồm là có người muốn chạy tuột dép. Có người máy máy cái mồm là chân tay muốn rụng rời....
Mỗi lần nghe cô này nói mình cứ có cảm giác như bị xoáy tuốc nô vít vào tai ý, cực chán.
Cô nhìn thấy mình khệ nệ xách đống nước vo gạo từ trên nhà xuống để tưới cây thì réo lên, ập một tràng vào mặt mình làm mình không kịp ngẩng.
Cô bảo cô cần 5 cành hoa hồng to, có thể cắt cho cô không? Chắc cô ngồi tăm tia cây hồng con cưng của mình từ đời nảo đời nào, nên sáng nay đúng lúc các em hồng bừng nở những bông đầu tiên thì cô lao vào xin.
Thật lòng thì mình thích ngắm hoa trên cây. Nếu cắt thì hay tỉa tót vài góc vào những thời điểm thích hợp. Nếu thích ai, yêu quí ai, hoặc có khách quí, bạn hiền tới chơi nhà thì mình sẵn sàng cắt những bông hoa đẹp nhất trong vườn tặng để thể hiện lòng yêu quí.
Trong thời điểm hiện tại thường mình chỉ hay cắt hoa tặng chồng, con gái và tặng chính mình thôi.
Vì thế bảo cắt hoa cho cô gái có giọng nói tuốc nô vít là mình cũng không thích lắm. Thế nhưng mình nghĩ cô ấy đã mở lời chắc cũng là phải thích lắm, nên mình bảo ok.
Cuộc đời của một bông hoa là nở đẹp rồi tàn rụng, nếu có thêm một ai đó thích ngắm nó thì chắc nó cũng vui.
Bà hàng xóm già là người hàng ngày nhìn thấy mình chăm sóc nâng niu ngắm nghía lũ hoa hồng trong vườn đến phát sốt hết cả lòng mề, vì thế khi bà ấy nghe thấy cô tuốc nô vít xin 5 cành hồng to vừa nở trinh nguyên một đời con gái thì không giữ miệng được đành buột ra mày nên xin một cành là đủ. Ha ha.
Mình bảo cô ấy khi nào cần hoa thì gọi để mình cắt cho tươi.
Bà hàng xóm chắc cũng ngượng thay cho cô tuốc nô vít nên kể với mình là cô ấy muốn có hoa để đi nghĩa trang tạm biệt một người bạn trẻ. Mình nghe tới đó thì nghĩ, vậy nhất định mình sẽ cắt và bó một bó thật đẹp cho cô ấy đem đi tặng hoa lần cuối cho một người nào đó dẫu mình không quen.
Cuộc đời luôn bất ngờ như thế đó.
Những bông hồng thật đẹp, mình bó nó cùng lá măng, hoa cúc trắng, bao lại trong những tàu lá nho xanh mướt êm ái gửi tặng cho một người xa lạ và mong bình yên.
Cô tuốc nô vít nhận bó hoa cứ rít lên đẹp quá, đẹp quá. Có thể làm cho tôi một bó nữa không? Tôi sẽ trả tiền. Tôi sẽ trả tiền. Đừng sợ tôi sẽ trả tiền.
Giá như cô ấy chỉ cần cảm ơn, khen bó hoa đẹp( hoặc không cần thiết phải khen) và mang đi là đủ thì tốt quá.
Mình tự nhiên chẳng muốn nghe thêm một lời nào nữa từ cô ấy.
Và dĩ nhiên mình đã thẳng thừng từ chối chứ không miễn cưỡng nhận cho hoa như lúc buổi sáng nữa.
Cô ấy cố nói thêm cô ấy sẽ trả tiền hoặc trả công cho mình.
Ngài ngồi cạnh nghe cô ấy liến thoắng tiền tiền thì sốt ruột bảo cô cầm hoa đi và không cần trả bất cứ gì đâu, thứ vợ tôi làm không phải vì tiền đâu, thế mà cô tuốc nô vít còn cố bồi một câu là : chắc bọn mày lắm tiền nên mới không cần tiền.😡
Thật sự nghe xong câu này mình tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ còn có đủ hứng thú để dành trò chuyện với cô nữa dù chỉ nửa câu.
Cô ấy chắc chắn không có đủ trí tuệ về cảm xúc để nhận ra một người yêu hoa, chăm hoa và chỉ thích tặng hoa cho những người xứng đáng hoặc những người mà mình thích, muốn tặng thôi đâu😊
Tưởng có tiền là mua được bông hoa mình vuốt sờ ngắm tám lần/ ngày sao cưng?😂
Sấu Sau Chua
Žádné komentáře:
Okomentovat