Sáng ra giời ỉu, gió vi vút, lạnh te tái, người cũng ỉu theo không đỡ được, bèn đeo kính, khăn, khố, khẩu trang lượn sang mấy cửa hàng quanh nhà nhặt được một cái chổi rơm, một cây cọ vẽ, một hộp sơn, một cái khóa, một mét xích sắt về bày trò cho nó vui. Mua vớ vẩn lèng phèng cũng đi tong hơn chục ơ(eur), đấy cứ bảo suy thoái kinh tế phải thắt lưng buộc bụng, cơ mà chỉ thắt hờ hờ chứ buộc vào mắt.
Vào nhà kho lục được cái xe đạp cũ màu đỏ của gái hồi chín mười tuổi ra nghịch, vì bán chả ai mua, cho không ai lấy, để thì vướng.Thổi bụi phù phù, nhể cái chuông vẫn còn mới tinh ra để thay vào cái chuông cũ hè năm ngoái phóng vèo vèo trong rừng, bay cả chuông lúc nào chả hay. Tháo luôn cái chân trống cũng còn cứng cựa. Nói chung là vặt sạch tất cả những thứ còn có thể tái sử dụng, xong đâu đó là dắt xe ra dựng tựa vào cụ mận già cho thật tình củ.
Chả là cụ mận già bị gió vặn cũng gần cả thập niên rồi, định chặt đi, vì nghĩ cụ không trụ được.
Thế nhưng từ chỗ gãy, cụ lại hồi sinh hừng hực, trái cụ đơm ra vẫn vàng óng, tươm mật ngọt lịm. Nghĩ mãi chẳng biết đỡ cụ kiểu gì? Buộc mãi thì mỗi năm cụ cứ phình to ra chả buộc nổi. Đỡ bằng cây gỗ thì gỗ cũng mục, còn cụ cứ phây phây ra. Mà phải xây một cái bệ để đỡ cụ thì hơi chướng.
Giờ cái xe đạp đỏ của Cún là cứu cánh đỡ cụ một cách r(d)uyên ráng.
Cái xe đạp đỏ chót như cô nhân tình nhí nhảnh trẻ trung dung dăng dung dẻ nắm tay người tình già cũ phong trần nhưng vẫn đầy lôi cuốn khó cưỡng 😂
Ngồi thè lè lưỡi ra sơn phết lại cái xe nghĩ bụng hơn năm mươi tuổi đầu, lúc nào cũng luôn vì người khác mà sống. Lúc làm con thì phải ngoan, không cãi nhời cha mẹ. Làm chị phải nhường nhịn các em. Làm người eo phải thùy mị rịu zàng. Làm vợ phải biết thủi cơm. Làm mẹ phải biết thấu hiểu...làm này làm nọ phải lọ phải chai...giờ mới bắt đầu có thể thích gì làm nấy, kệ mợ kuộc đời.
Đầu tiên định sơn cái xe mào vàng tuyền cho nó rực rỡ. Xong lại bảo thôi mào trắng cho tinh khôi. Cái xong lại nghĩ thôi mào xanh tuyền lá cây cho nó tràn trề hi vọng. Không được phải xanh da trời nó mới mộng mơ. Cũng thoáng nghĩ tới mào hồng cho nó loãng mặn. Hay tím lịm mợ nó đy cho chung tềnh. Cuối cùng vác về lọ sơn mào đỏ chói, lí do là cái xe đã đỏ sẵn một nửa rồi, giờ sơn đỏ thì đỡ phải sơn nhiều, thế thôi.
Nói gì thì nói nhìn cái xe đỏ rực tựa lưng vào cụ mận một cách tình tứ, nhưng thực chất gióng xe, yên xe là để đỡ cụ mận một cách trá hình.
Mai kia trồng quanh cái xe đạp đỏ chót nổi bần bật vài bụi hoa tím, hoa trắng sẽ là minh chứng từ trong vô thức cho một tâm lí nổi loạn tuổi 50 😂
Sấu Sau Chua
Žádné komentáře:
Okomentovat