Stránky

2020/08/08

Có một ngày chủ nhật như thế.

 Ngủ dậy định làm vài thứ mà cứ thấy chả có hứng thú gì, ông nhìn bà, bà nhìn ông.

Những khi ông lo lo buồn buồn cái gì, cái dáng lẳng lặng, im im, chả chịu hé ra nửa lời. Tính ông thế. Vui cũng chẳng bao giờ chịu quá. Buồn lại càng không ai biết.
Bảo hay mình đi đâu đi. Ông bảo đi thì đi.
Thế là lai nhau đi dzìn dzìn.
Bon bon trên đường rồi vẫn chả biết đi đâu. Cứ đi thôi. Tới đâu hay tới đó.
Cả hai cứ im lặng bên cạnh nhau thế thôi. Tự nhiên nghĩ lung tung, ruột cứ rối bời lên. Ông chắc cũng thế.
Ông bảo đi mua lưỡi cưa về làm nốt cho em mấy thứ. Cửa hàng cưa nghỉ chủ nhật.
Mình bảo đi mua dây thép về buộc nhăng nhít cho vui tay.
Mua thêm mấy bao đất trồng nhăng trồng cuội cho mát mắt.
Ăn trưa, uống cà phê ngoài nắng. Trời oi như cái nồi hấp hơi. Sấm nổ ì ùm. Ăn cho đỡ đói chứ chả thấy ngon. Cà phê thì được.
Rẽ vào M nhặt một lô xích xông. Về tới nhà trời vừa xẩm tối.
Cắt cái bánh mì còn ấm hơi lò, rán trứng với salam, rửa ớt, rửa củ cải, ăn đồ nguội nhưng ông còn có quàng thêm nồi rau cải luộc, bảo ăn cho mát ruột. Đúng là ruột Anamit. Mình bảo bắt đầu phải tập ăn bánh mì bơ xúc xích cho quen đi, ăn vèo cái xong bữa, đừng có hơi tí lại thèm cơm nước mắm rau luộc. Phải chuẩn bị tâm lý cho thật nhuần nhuyễn vì ngôi nhà cuối cùng của chúng ta sẽ là viện dưỡng lão, lúc đó không có cơm rau luộc đâu nghe không.
Ăn gì cũng được. Ăn gì rồi cũng quen. Vì thế làm sao để ăn gì cũng vui, khỏe là được. Dẫu biết cơm tẻ mẹ ruột, rau luộc, cá kho đã ngấm vào máu thịt rồi, nhưng chúng ta đã chọn kiếp tha hương thì phải biết rõ cái kết là gì để đừng buồn nghe chưa.
Ông ăn mấy lát bánh mình xong uống thêm bát nước rau luộc nghe chiều thỏa mãn.
Trời bắt đầu lại đổ mưa. Chả biết trời lấy đâu ra nhiều nước thế? Mưa cả mấy tuần rồi, thế mà nghe đâu bảo sẽ còn mưa tiếp.
Mình lôi nến ra đốt, ông lôi ra chai whisky chả biết ướp lạnh từ lúc nào? Mình trợn mắt vì lạ. Vì mấy khi ông uống thứ này đâu. Ông bảo trời mưa uống cái này đi. Uống thì uống.
Mình là bạn rượu vang với ông. Chứ whisky thì năm thì mười họa thôi.
Hai đứa ngồi uống rượu sau nhà bên thềm hoa mọng nước. Tiếng mưa hôm nay có vẻ ủ ê chắc vì cả hai đều chẳng thấy vui.
Mùi hoa hồng nở trong mưa thơm ngát rồi lặng lẽ loang ra tan chìm vào ánh hoàng hôn cùng tiếng sáo mỏ vàng gọi nhau về tổ.
Mình bảo em say rồi, má nóng bừng, tay chân êm êm buồn buồn. Ông bảo say đâu mà say dễ thế. Rồi ông kể vài chuyện xa lắc. Mình lơ mơ nghe.
Mình bảo thử tưởng tượng chúng ta cùng nhau nghiện rượu đi. Lúc đó chúng ta sẽ lè nhè, ăn chả thiết, chỉ uống. Ngày nào cũng mò rượu để uống rồi đái dầm ra quần khai khú. Rồi đánh nhau vì cái chai dốc ngược. Ôi thật kinh khủng. Lũ con trai con gái chúng ta không tài nào chịu đựng nổi cảnh ông bà bô say khướt, mắt toét nhèm, răng không chịu đánh, mồm sặc mùi cồn, chúng nó sẽ tống chúng ta đi cho khuất mắt. Thế là xong một kiếp làm bố mẹ say rượu.
Này em bảo này, làm bố mẹ chán nhỉ, khó nữa, mệt nữa, ông bảo ừ, thật.
Bao nhiêu năm đi cạnh nhau, chúng ta chưa bao giờ say rượu cùng nhau, kể cũng hơi lạ nhỉ?
Trời vẫn mưa hoài mưa mãi.
Bao năm rồi sao mình chẳng kịp say???
Sấu Sau Chua

Žádné komentáře:

Okomentovat